Âm Đại Nhân
Phan_7
Đúng vậy, từ đầu đến cuối đều là cô chủ động tấn công, hung thủ chính là cô! Âm đại nhân người ta vô tội, không giải thích được đã bị nước mắt nước mũi bôi đầy một thân.
Cô không khỏi lén nhìn phía ngực của anh, xem nơi đó có dấu vết hay không, vừa vặn Âm đại nhân đổi tư thế, chuyển động tay lái, cô lập tức giống như bị bắt quả tang, vội vàng quay đi.
Làm sao bây giờ? Có nên tự thú hay không?
Mọi người đều nói tự thú vô tội, bắt được tội gấp đôi — nhưng mà cô thật sự bị “bắt được”, còn bắt được một bó to, không, căn bản chính là ôm được. Vậy chẳng phải có tự thú hay không đều bị định án tử hình ?
Chẳng qua cẩn thận ngẫm lại, xúc cảm ôm kia quả thực không tệ……
Tính xem đây là lần thứ hai cô và Âm đại nhân tiếp xúc thân thể gần như vậy, Âm đại nhân bề ngoài thon gầy nhã nhặn, nhưng thể trạng thật sự không phải như vậy, lúc hai má dán vào, rõ ràng là cơ bắp khỏe mạnh –
“Em lại nghĩ linh tinh cái gì thế?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ chuyện linh tinh, nhiều lắm thì thỉnh thoảng nghĩ xa xôi một chút thôi.” Cô theo trực giác trả lời.
“Vậy em đang nghĩ xa xôi cái gì?”
“Tôi đang……”
Kì Kì đột nhiên dừng lại, nhìn bên ngoài cửa sổ. Sao xe ngừng rồi?
Nhìn sang bên cạnh, sao Âm đại nhân lại nhìn cô?
Cô nhìn bốn phía hai lần, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận vừa rồi bản thân mới nói cái gì, mặt nhất thời biến sắc.
“Đại, đại nhân, tôi đến rồi.”
“Phải.” Người đàn ông bên cạnh cô gật đầu. “Em nghĩ xa xôi sâu quá, không có phát hiện.”
Hai gò má Kì Kì bùm một tiếng đỏ bừng.
“Vậy, tôi, đêm nay cám ơn Âm đại nhân……”
Thật ra, anh không tất yếu phải giúp cô. Tuy rằng lần trước ba có nói một câu “Về sau xin quan tâm nhiều hơn”, nhưng cô chưa từng thật sự trông cậy Âm đại nhân sẽ quan tâm cô cái gì cả.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, anh, giống như thật sự quan tâm đủ tới cô.
“Cám ơn tôi cái gì?”
“Cái gì cũng cám ơn.”
Đôi mắt sâu kia chợt lóe, mười phần hứng thú nhất thời nhảy lên. Kì Kì ngơ ngác nhìn chằm chằm, thế nào lại, có một loại, cảm giác giống như có chút nguy hiểm?
“Thật muốn cám ơn tôi?”
“Ấy.”
“Vậy không bằng nói cho tôi biết em đang nghĩ xa xôi cái gì đi.” Âm đại nhân thản nhiên nói.
Oanh! Mặt con thỏ nhỏ Kì Kì lại đỏ bừng.
“Không, không có gì, chỉ là nhớ ra tôi chưa nộp phí điện thoại.”
“……”
Lý do giả dối như vậy, không cần Âm đại nhân nói, chính cô cũng cảm thấy tự xấu hổ.
“Đại nhân anh cũng đừng làm khó tôi.” Kì Kì có chút quẫn sờ sờ mũi.
Trong bóng đêm đôi mắt kia thu lại thần sắc, vang lên tiếng than nhẹ.
“Lần sau đừng để bị bắt nạt như vậy, người khác vô cớ gây khó dễ, chẳng lẽ em không biết tranh luận lại sao?”
“Chị ta là quản lý……” Kì Kì cúi đầu.
“Quản lý cũng không phải thượng đế.”
“Chị ta hung dữ lên rất đáng sợ……” Cô nhỏ giọng nói.
Âm Nhạc lắc đầu thở dài, lầm bầm lầu bầu một câu: “Xem ra vẫn thích hợp làm bà chủ gia đình hơn.”
“Vì sao? Quản lý Mã ở nhà rất dịu dàng sao ạ?”
“……” Âm Nhạc không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô.
“A, đại nhân là đang nói tôi.” Cô xấu hổ cúi đầu.
“Cuối cùng cũng có chút sense.”
Kì Kì hít hít cái mũi. “Sao anh lại bịa đặt con gái của tôi, bịa đặt tôi? Chúng tôi cũng không có chọc tới anh.”
“Với tôi liền dám phản bác, ở trước mặt Mã Cảnh San sao lại không dũng cảm như vậy?” Âm Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười, nhấc tay đập cô một cái.
“Nha, đau đó……” Cô ủy khuất lẩm bẩm.
“Có sao? Lại đây tôi xem xem.”
“Không cần, không cần.”
“Để tôi xem.”
“Thật sự không cần –”
Bị hôn!
Kì Kì ngốc rồi.
Thật ra hôn cô, bản thân Âm Nhạc có chút ngoài ý muốn, chính là nhất thời ý động.
Nhưng nếu đã động, liền động luôn.
Tính cách cường thế của anh, vào lúc này hoàn toàn lộ ra. Bờ vai rộng lớn vây lấy đường đi, áp cả người cô vào ghế dựa. Cô gái dưới môi đáng thương a một tiếng, đầu lưỡi anh trực tiếp xâm nhập.
Cô thật ngọt, tựa hồ còn ngọt hơn cả hoa quả. Đầu lưỡi chui vào môi cô, khiêu khích lưỡi cô, câu dẫn cô hút lấy.
Hơi thở trên môi anh dồn dập, nhiệt độ lòng bàn tay càng lúc càng nóng, là biểu hiện động tình.
Trong dục vọng xác thịt anh cũng không tùy tiện. Nhưng cũng có thiên tính đòi hỏi sự hoàn mỹ, mọi thứ đều học rất tỉ mỉ, làm rất tốt, bao gồm cả tán tỉnh và làm tình.
Con thỏ nhỏ yếu đuối hồn nhiên căn bản không phải là đối thủ, chỉ khoảng nửa khắc, liền bị anh hôn đến thở gấp, hai gò má choáng váng nhuộm hồng.
Bàn tay chạy dọc theo đường cong ngực cô, cách một tầng đồ may mỏng manh cầm lấy một bên đẫy đà của cô, xúc cảm co dãn no đủ đổi lấy một tiếng lẩm bẩm thỏa mãn.
Kì Kì run lên một cái, trong môi là nụ hôn cường thế của anh, trong mũi là hương nước hoa dễ ngửi của anh, ý thức của cô mê mang, lần đầu tiên trong cuộc đời hoàn toàn mất đi phương hướng như vậy.
Rốt cục, cứng rắn khóa trụ môi cô buông lỏng, cô ngơ ngác ngồi tại chỗ, hai mắt bị hôn đến mềm mại sáng ngời, anh lại động ý, suýt nữa không cầm giữ được.
Loại gợi cảm hồn nhiên này, so với bất kì vẻ đáng yêu nào càng hấp dẫn người ta cắn nuốt.
“Chúng ta xác nhận trước một chút, ở trong mắt em, đây không tính là quấy rối tình dục văn phòng nhé.” Anh khẽ cắn môi cô một cái.
“A…… A?” Kì Kì hai mắt sương mù còn chưa lấy lại tinh thần.
“Rất tốt.”
Khàn khàn cười một tiếng, cô lại bị người ta hôn lần nữa.
Nụ hôn này ngọt mà sâu, sâu mà dài, tựa hồ duy trì cả một đời –
Đợi tới lúc anh rốt cục buông ra, cô đã muốn thở dốc, hoàn toàn không phân nổi phương hướng.
Anh lại ôm cô một hồi, tai cô chỉ nghe thấy tiếng mạch máu điên cuồng đập.
Sau một lúc lâu, anh thở dài hôn nhẹ cô một cái, cuối cùng buông cô ra.
“Lên lầu đi!”
“…… Vâng.”
Mờ mịt đi vào nhà, cô vẫn như cũ ở trong mộng.
Dưới lầu chiếc BMW sau khi xác định nhà cô sáng đèn, lẳng lặng biến mất trong bóng đêm.
Âm đại nhân, hôn cô đó!
Vậy, cô chỉ ôm anh có một chút, hẳn là không cần tự thú nhỉ?
Hôm sau, lại tới hội nghị chủ quản một tuần một lần, chương trình hội nghị lần này là lấy đề tài thảo luận đợt trước còn chưa giải quyết được làm chủ đề chính.
Một mạch tiến hành đến kiến nghị tạm thời, nhóm chủ quản đang trao đổi ý kiến về một hạng mục công việc, Âm Nhạc tiện tay lấy ra số báo đặc biệt mừng đầy năm công ty, lật xem.
“Ừm, đây là báo đặc biệt mừng đầy năm?” Anh thuận miệng nói.
Mã Cảnh San mở miệng đang muốn đề nặng chuyện cũ, Âm Nhạc hồn nhiên không biết mà nói tiếp.
“Tôi còn chưa có cơ hội xem kĩ, nhưng hôm qua lúc cùng ăn cơm với Tôn tổng, tiện tay mang theo một quyển cho hắn.” Giọng điệu của anh vẫn bình thản rõ ràng, “Tôn tổng lật xem tại chỗ, đọc rất vui vẻ, nói tổ biên tập của chúng ta rất có sức sống, mấy chuyên đề viết rất sinh động.”
Anh nâng mắt lên, cười nhẹ với Mã Cảnh San. “Đây có thể coi là công giám sát của quản lý Mã, chị làm rất tốt, đã vất vả rồi.”
Mã Cảnh San một hơi nghẹn bên trong.
Trong đầu mọi người lập tức hiện lên cảnh tượng hội nghị chủ quản tuần trước: Mã Cảnh San bám lấy
.....biên tập nhỏ kia, luôn mồm nói ảnh chụp bất kính với tổng giám đốc, tổng giám đốc nhất định sẽ trách móc, hại chị ta phải gánh trách nhiệm vân vân, vậy – hiện tại đang xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt mỗi người luân phiên biến đổi, ngượng ngùng chống lại vẻ mặt xám ngoét của Mã Cảnh San, tránh cười ra ngoài.
“.... Cám ơn phó tổng.” Mã Cảnh San miễn cưỡng nặn ra một câu.
Mọi người đều đang ca ngợi, chị ta còn có thể thế nào đây?
Trương Hiểu Tâm khoái trá ở bên cạnh ghi chép lại hội nghị. Một chiêu khen công khai thực chất tổn hại này thật đủ thất đức đó học trưởng.
Viết xong một chữ cuối cùng, đang muốn khép lại ghi chép hội nghị, đột nhiên, Mã Cảnh San lại mở miệng.
“Phó tổng, thật ra tôi đã đánh giá qua, tạp chí tháng của chúng ta tuy nội dung do tổ biên tập viết, nhưng phương diên trang trí vẫn là do biên tập thuê bên ngoài phối hợp, một khi đã như vậy, sao không thống nhất thuê bên ngoài làm luôn?” Mã Cảnh San đẩy một tập hồ sơ về phía đầu bàn. “Tôi đã mời thư ký đi làm chút điều tra, nếu đem cả tập san cho phòng thuê ngoài chuyên nghiệp làm, thì toàn bộ từ nội dung, bản hình đến in ấn, một kì chỉ cần ba đến năm vạn không hơn, một năm tốn nhiều nhất sáu mươi vạn. Nhưng nếu nuôi hai biên tập trong công ty, một tháng tiền lương cơ bản mất bảy vạn động, còn chưa bao gồm chi tiêu bọn họ đi công tác, cho nên cá nhân tôi cho rằng nên cân nhắc một chút về tính tất yếu của tổ biên tập.”
Trương Hiểu Tâm không khỏi ngẩn ra. Người này thật sự chưa từ bỏ ý định đâu!
Cô vụng trộm nhìn Âm đại nhân, Âm đại nhân nhẹ nhàng “Ừ’ một tiếng, lấy cặp hồ sơ kia lại, tỉ mỉ lật xem.
“Chẳng qua công ty thường xuyên cần phát một chút bản thảo tin tức, liên quan tới tin tức nội bộ quan trọng, không thích hợp qua tay người ngoài, cho nên tổ biên tập vẫn là sự tồn tại tất yếu.” Âm Nhạc vẫn nói giọng nhàn nhạc đó.
Trương Hiểu Tâm hiểu được, đây là cơ hội lui tay của học trưởng cho chị ta.
Âm Nhạc không phải người thích giết chóc, nhưng tuyệt đối cũng không phải người nhân từ nương tay. Anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào cứ hai lần ba lượt liên tiếp thử dò xét cực hạn của anh.
“Tôi nghĩ, muốn tìm người có thể viết bản thảo trong bộ phận quan hệ xã hội không khó, về điểm ấy tôi có thể tin tưởng thủ hạ của mình. Về phần nội dung tập san nếu liên quan đến yếu vụ (nhiệm vụ quan trọng) của công ty, cũng có thể ký điều khoản bảo mật với phòng công tác, không quá ảnh hưởng tới chúng ta.” Mã Cảnh San thở dài nói: “Thẳng thắn mà nói, ‘tổ biên tập’ thuộc loại công tác bên văn thư, không liên quan gì đến thuộc tính của bộ phận quan hệ xã hội, cứ kiên quyết sắp đặt một tổ như vậy ở ngành chúng tôi, thật sự vô cùng kỳ quái, biên chế của bộ phận quan hệ xã hội, đổi mới nó là điều cần thiết.”
Âm Nhạc rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng chị ta, con ngươi đen sâu không thấy đáy, trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến da đầu người ta run lên, tim Mã Cảnh San không khỏi trật một nhịp.
Sau một lúc, anh bỗng nhiên gật gật đầu.
“Chị nói đúng.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Trương Hiểu Tâm.
Nhưng Mã Cảnh San còn chưa kịp chúc mừng thắng lợi, Âm Nhạc đã chuyển hướng sang quản lý bộ phận hành chính.
“Khách quan mà nói, tổ biên tập quả thật có vẻ phù hợp với công việc hệ thống bên trong hơn, cám ơn quản lý Mã đã nhắc tôi. Từ giờ trở đi, tổ biên tập liền chuyển đến dưới trướng bộ phận hành chính đi. Quản lý Kỉ, anh có ý kiến gì không?”
Quản lý bộ phận hành chính lập tức nói: “Không có.”
Có tướng nào không thích mình có nhiều binh hơn đâu? Hơn nữa thời điểm người nối nghiệp “Phó tổng giám đốc” còn chưa quyết định, bộ phận hành chính mở rộng biên chế, không thể nghi ngờ là gia tăng thực lực.
Mã Cảnh San không nghĩ tới Âm Nhạc sẽ lên một chiêu như vậy, vậy mà muốn chặt đứt thứ chị ta muốn đưa cho người khác.
Loại bỏ tổ biên tập chỉ là nhạc dạo, mục đích chính phía sau của chị ta là chiêu binh mãi mã. Không nghĩ tới màn chính chị ta còn chưa diễn, lại dâng lên đối thủ một phần lễ lớn. Một khi tổ biên tập rơi vào bộ phận hành chính, cho dù chỉ là tổ hai người, ai có thể đảm bảo quản lý Kỉ sẽ không mở rộng nó?
“Nhưng mà ....” Chị ta vội vàng muốn nói.
Âm Nhạc căn bản không cho chị ta cơ hội nào.
“Cứ làm vậy đi! Mấy ngày này, quản lý Mã vất vả rồi, tổ biên tập về sau để quản lý Kỉ tiếp nhận là được rồi.” Anh chuyển hướng sang quản lý nhân sự, “Chỗ cậu trình lên một phần công văn điều động biên chế đi, loại chuyện nhỏ hai người này, trong vòng một tuần phải xong.”
“Vâng.”
Âm đại nhân đưa chỉ thị xong, đi như gió nhẹ cưỡi mây rời khỏi.
Mã Cảnh San sắc mặt trắng bệch.
Trương Hiểu Tâm giờ ngược lại có chút thông cảm với chị ta. Người phụ nữ này sao nghĩ mãi không thông vậy? Thật sự là tự diệt mình. Cô nhanh chóng theo sau ông chủ rời đi.
Chương 7
“Đổi đời, đổi đời, đổi đời rồi!” Minh Tú hai mắt rưng rưng, nắm chặt vai Kì Kì lắc mạnh.
“Bạn yêu, chúng ta đổi đời rồi!”
“Xảy ra...... Đã xảy ra chuyện gì? Cậu, cậu dừng lại đã!” Kì Kì vừa mới về lại vị trí, đã bị cô ấy lắc đến váng đầu.
Minh Tú dùng sức ôm lấy cô. “Kì Kì thân yêu, chúng ta rốt cục thoát khỏi bộ quan hệ xã
hội rồi! Bắt đầu từ tuần sau chính thức là người của bộ hành chính! A A!”
“Cái gì......” Kì Kì ngơ ngác nhìn cô ấy, không dám tin vào lỗ tai mình.
Cô chỉ đi sang bên biên tập mĩ thuật nói chuyện một chút về bản hình mà thôi, vì sao khi trở về thế giới đã thay đổi rồi?
“Hội nghị chủ quản đã ra quyết định, chính miệng Âm đại nhân chỉ thị!” Minh Tú vạn phần kích động.
“Âm đại nhân? Muốn đổi chúng ta sang bộ hành chính?” Cô giống như vẫn chưa thể tin được.
“Hơn nữa Âm đại nhân còn nói lập tức làm, cho nên trễ nhất là tuần sau chúng ta có thể làm môn đệ của quản lý Kỉ tốt bụng, đổi đời, đổi đời rồi!” Minh Tú cảm động đến sắp khóc.
Ánh mắt Kì Kì sáng ngời.
“Đổi ngành, đổi ngành, chúng ta giải thoát rồi!”
Hai người ôm nhau liều mình thét chói tai.
Những đồng nghiệp khác trong bộ quan hệ xã hội bắt gặp cảnh này của hai cô, hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của hai người.
“Ai, hai người thì tốt rồi, chúng tôi vẫn phải kiếm ăn dưới tay Mã Cảnh Đào phiên bản nữ đây này.” Tiểu Tử vừa thích vừa ngưỡng mộ nói.
“Yê, yê, yê!” Hai cô gái vẫn tiếp tục điên cuồng xoay tròn.
Mã Cảnh San tự khai xong biến mất đâu không thấy, hai người mới dám ồn ào như vậy.
Gần đây mỗi ngày đi làm đều phải đấu tranh dữ dội, nghĩ đến vào công ty phải đối mặt với Mã Cảnh San gây khó khăn, ngay cả rời giường cũng không muốn rồi. Không nghĩ tới, từ giờ trở đi tất cả liền giải thoát!
Kì Kì đột nhiên buông Minh Tú chạy ra ngoài.
“Gì, Kì Kì, cậu muốn đi đâu?”
“Tớ có việc!” Cô hưng phấn thần thái tỏa sáng.
Bóng dáng như bươm bướm chạy vội tới tầng 21, Trương Hiểu Tâm vừa thấy hai mắt cô ngập nước, cười chỉ vào bên trong, Kì Kì cũng không khách khí với cô ấy, trực tiếp đi vào.
Âm Nhạc đang dùng bluetooth nghe điện thoại, bóng dáng thon gầy chậm rãi đi lại trong phòng.
Gương mặt Kì Kì sáng chói lóa, chờ anh nói chuyện xong, liền rầm rầm lập tức vọt tới trước mặt.
“Hiện tại em là người của bộ hành chính đó!”
Âm Nhạc lắc đầu, chiếc bút trong tay đánh vào trán cô một cái.
“Có chút việc nhỏ đã vui như vậy rồi?” Quả nhiên không thích hợp ở trong “Du Lượng” hổ lang hoành hành này sinh tồn.
Kì Kì cười đến ngớ ngẩn, vỗ về chỗ bị anh đánh, vẫn như cũ không ngừng vui vẻ được.
Âm Nhạc cong khóe môi, chậm rãi đi tới bàn làm việc gỗ lim.
Kì Kì suy nghĩ một chút, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Như vậy có tính là lạm dụng chức quyền không?”
Anh thần sắc tự nhiên nói: “Sao có thể? Tổ biên tập vốn có vẻ phù hợp với thuộc tính của bộ hành chính, đây là điều động bình thường.”
“À.” Kì Kì chỉ biết cười ngây ngô.
Thật ra cô biết, anh không cần phải quản đến sự sống chết của hai biên tập nho nhỏ, cho nên...... Hẳn là...... có nguyên nhân là cô trong đó đi?
Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến nụ hôn kia, màu sắc hai gò má càng đỏ hơn.
Nhưng, cô thật sự có chút sợ anh gặp phải phiền toái. Môi giật giật, muốn nói, lại không biết nói từ đâu.
“Mấy lời đồn kia không thể xem là thật hết được.” Âm Nhạc đứng trước bàn làm việc lật mấy phần tài liệu, đầu cũng không ngẩng, đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?” Cô ngẩn ra.
“Mấy lời đồn về anh.” Âm Nhạc nhìn về cô, khóe miệng càng lúc càng cong, “Anh hoàn toàn không ngại người ta dựa vào quan hệ, đi cửa sau.”
Chỉ cần nhờ vả được, chỉ cần có lợi cho anh, khi cần thiết, nhờ đến anh còn dễ dàng hơn so với bất kì kẻ nào.
“Nhưng mà, giúp tổ biên tập bọn em, có lợi gì cho anh?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Giúp các em chính là gây khó xử cho quản lý Mã.” Anh điềm đạm nói.
“Vậy gây khó xử cho quản lý Mã có chỗ nào tốt cho anh?” Cô khó hiểu đi tới trước mặt anh.
“Anh thích. Trong lòng vui vẻ.”
“À......” Chẳng lẽ cô thật sự tự mình đa tình?
Quả nhiên thế giới của đại nhân vật đều rất mơ màng.
“Em ấy!” Âm Nhạc lại đánh bút lên trán cô, “Vẫn nên về nhà làm bà chủ gia đình đi!”
“Sao anh luôn nói em vậy? Thật là, cái gì tốt không học, lại đi học cái dáng vẻ của mẹ em!” Vừa nói đến Niếp Tiểu Thiến, mắt cô sáng lên, “Đúng rồi, mẹ em kho một nồi chân giò*, em đang để trong tủ lạnh. Anh có thích ăn không? Nếu thích, mai đi làm em mang một nửa đến cho anh.”
*cv là chân heo
Bất kể anh vì lí do gì, giúp cô giải vây là sự thật, không biết báo đáp cái gì, đành phải hiến chân giò.
“Chân giò? Không biết có tiêu hóa được hay không......” Âm Nhạc động tâm, ngồi vào ghế dựa của mình, tay giống như lơ đãng sờ chỗ dạ dày.
Kì Kì lập tức nhớ đến anh có bệnh cũ không tốt. “Mẹ em kho đến cả gân cũng mềm, vào miệng liền tan, nhất định tiêu hóa được. Bình thường anh ăn uống thất thường, trong nhà có nồi chân giò kho ăn khuya cũng tốt.”
Âm Nhạc cười cười làm vẻ kiên cường.
“Không còn cách nào, có khi bận quá đến quên ăn.” Anh lại sờ sờ dạ dày, trầm ngâm nói: “Đã lâu không ăn món kho nhà làm rồi.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian